Tuy nhiên, ngày 6 trời mưa rất lớn ở huyện Cảnh - nổ hủ
Ngày 4, sau khi hoàn thành công việc ở Vũ Hán, tôi đã nhanh chóng lái xe về hướng huyện Cảnh. Kế hoạch ban đầu là dừng chân tại đây để khám phá một chút.
Ngày 5, tôi đến cổ trấn Tra Chi, nơi này không có nhiều khác biệt so với các thị trấn cổ khác ở Giang Nam. Tuy nhiên, tôi lại gặp rất nhiều sinh viên mỹ thuật đang thực tập vẽ phong cảnh tại đây. Một số cả lớp kéo nhau tới cùng học. Theo chủ quán cà phê Trú Niệm, nơi đây nổi tiếng là “Làng viết sinh đầu tiên của Trung Quốc”. Quán cà phê Trú Niệm nằm cạnh dòng suối, đối diện là con đường chính của thị trấn cổ, rất thích hợp để nghỉ ngơi và quan sát dòng người qua lại.
Tôi không chuẩn bị lịch trình trước, rời khỏi Tra Chi, tôi tìm kiếm thông tin trên mạng xã hội và phát hiện ra rằng ở huyện Cảnh có một tuyến đường mang tên “Miền Nam An Huy - Tây Tạng”, phù hợp với sở thích của tôi. Hơn nữa, tuyến đường này dẫn về phía đông, thuận tiện cho hành trình trở về Hàng Châu, vì vậy tôi quyết định sẽ tự lái xe thử nghiệm một lần.
Tuy xem keo truc tuyen nhiên, ngày 6 trời mưa rất lớn ở huyện Cảnh. Để có trải nghiệm tốt nhất trên tuyến đường này, tôi quyết định ở thêm một đêm tại đây và chờ đến ngày 7 khi trời nắng. May mắn thay, thời tiết ngày 7 rất đẹp.
Con đường này dài khoảng 120km, có những khúc cua cực kỳ khó khăn. Với kỹ năng của tôi khi lái xe thủ công Honda Civic, đôi khi phải xuống số thấp mới qua được. Toàn bộ tuyến đường được phát triển rất tốt, dọc theo đường có nhiều cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp, các khu du lịch nhân tạo và vô số nhà trọ. Nếu có đủ thời gian, bạn nên ở lại vài ngày để tận hưởng hết vẻ đẹp của nơi đây.
Nếu chỉ muốn thưởng ngoạn cảnh quan dọc đường, bên đường nhận định kèo có rất nhiều bãi đỗ xe và điểm dừng chân quan sát cảnh sắc. Tôi thường xuyên dừng lại ở những chỗ đẹp, nhưng sau đó lại thấy có vị trí tốt hơn ở phía trước. Điều này khiến tôi mất khá nhiều thời gian, nhưng dù thế nào thì đoạn đường 120km vẫn có thể hoàn thành trong một ngày nếu di chuyển chậm rãi. Tôi xuất phát vào khoảng 9 giờ sáng và đến lối ra Ninh Quốc lúc 4 giờ chiều.
Đối với những người yêu thích tự lái xe, phần đường hấp dẫn nhất chính là Sáu Cua ở huyện Cảnh. Từ hướng Cảnh đi về Ninh Quốc, sáu khúc cua này thuộc đoạn lên dốc, càng làm tăng thêm sự thú vị. Ở cuối đoạn Sáu Cua, có một điểm dừng chân lớn với nhiều dịch vụ như quán cà phê, hàng ăn vặt và các sản phẩm đặc trưng địa phương.
Quán cà phê tên là “Trạch Dã Sơn Phong”, tôi gọi một ly cà phê latte quế hương. Tôi nghĩ rằng làm việc tại quán cà phê này chắc hẳn rất hạnh phúc. Nó vừa giúp bạn thoát khỏi sự ồn ào của thành phố lớn, vừa duy trì một cách kết nối đặc biệt với cuộc sống đô thị, bởi hầu hết khách hàng đều đến từ các thành phố lớn. Tại đây, lượng khách luôn ổn định, bất kỳ du khách tự lái xe nào cũng sẽ dừng lại ít nhất một chút. Chỉ trong thời gian ngắn mà tôi ngồi đợi, chủ quán đã rất bận rộn.
Dọc theo tuyến đường này có rất nhiều thôn xóm. Có thể nói, con đường này được xây dựng nhằm giải quyết vấn đề di chuyển cho cư dân dọc hai bên đường. Khó có thể tưởng tượng ra tình trạng đi lại của họ trước khi có con đường này. Tuy nhiên, nhờ việc khéo léo biến con đường này thành tuyến du lịch tự lái 88win vàng, vừa giải quyết vấn đề đi lại cho người dân, vừa kích hoạt nền kinh tế địa phương, điều này thật đáng khen ngợi cho tầm nhìn và khả năng của chính quyền địa phương.
Theo báo cáo, tuyến đường này ban đầu chỉ nổi tiếng nhỏ trong giới tự lái, sau đó chính quyền nhận thấy tiềm năng và bắt đầu phát triển mạnh mẽ các nguồn tài nguyên du lịch dọc theo tuyến đường dưới danh nghĩa “Miền Nam An Huy - Tây Tạng”. Đến năm 2016-2017, tuyến đường này đã trở nên vô cùng nổi tiếng.
Một yếu tố khách quan quan trọng giúp tuyến đường này thành công là vị trí gần vùng tam giác đồng bằng sông Dương Tử. Sau khi rời khỏi Ninh Quốc, tôi chỉ mất khoảng 170km để về nhà ở Hàng Châu, hoặc khoảng 300km để đến công ty ở Thượng Hải. Đây đều là những khoảng cách rất thoải mái cho chuyến đi tự lái. Thực tế, tỉnh An Huy luôn là ví dụ điển hình trong việc phát triển du lịch, và điều này có liên quan mật thiết đến lợi thế địa lý của nó. Những người lao động ở vùng tam giác đồng bằng sông Dương Tử, muốn đi du lịch tự lái trong kỳ nghỉ ngắn, thường chọn An Huy vì khoảng cách lý tưởng. Di chuyển xa hơn đến Hồ Bắc, Giang Tây, Hồ Nam sẽ hơi khó khăn.
Trong chuyến tự lái ở miền nam An Huy lần này, ngoài tuyến đường kiểu Tây Tạng, tôi còn có một cảm nhận khác: đôi khi đi trên những con đường cấp huyện sẽ mang lại những bất ngờ thú vị. Ví dụ, trên đường đến Tra Chi, tôi đã rẽ khỏi cao tốc sớm và đi một đoạn đường cấp huyện. Tại một khúc cua, tôi bất ngờ nhìn thấy ngôi nhà dưới đây. Ngôi nhà này đã bỏ hoang, nhưng nếu có thể làm việc từ xa, tôi đã muốn thuê và sống ở đây rồi. Hoặc nếu đi bằng xe RV, tôi chắc chắn sẽ dừng lại ở đây hai đêm.
Tôi đã ghi nhớ địa điểm này, đó là thôn Thượng Đàn thuộc xã Hậu Bến, huyện Hậu Bến.